Thiên Chúa là tên gọi
chung của cả ba tôn giáo Do Thái, Kito và Hồi giáo. Thiên Chúa tùy tôn giáo và
vùng miền mà có tên khác nhau như Elohim, Jehovah, Allah, Jesus (con Thiên
Chúa),….
Và Thiên Chúa được định
nghĩa theo đạo Hồi là “duy nhất không bị sinh ra, duy nhất không có khởi đầu,
duy nhất vĩnh cửu, duy nhất thật, duy nhất bất tử, duy nhất thông minh, duy
nhất tốt, duy nhất toàn năng.” Thiên Chúa là vô hình tướng, không một ai có thể
thấy và thấu hiểu Thiên Chúa, ngoại trừ người có “con mắt tinh thần.” Tất cả
những bậc lãnh tụ tôn giáo hay người sáng lập tôn giáo đều là người có “con mắt
tinh thần” và họ cố truyền lại cho mọi người cái gọi là vô hình tướng của Thiên
Chúa. Đạo Phật không gọi là Thiên Chúa mà gọi là Pháp, kẻ nào thấy Pháp, kẻ đó
thấy Như Lai.
Cái vô hình tướng thì
nằm ngoài sự diễn đạt của ngôn từ cho nên người nào hiểu thì hiểu, còn không
thì thôi, dù có đọc bao nhiêu cuốn kinh đi chăng nữa mà không hiểu thì vẫn cứ
không hiểu. Do không hiểu nên phải diễn đạt và khi diễn đạt thì tạo ra nhiều
tông phái và chi phái khác nhau.
Người xưa rất thông
minh, họ đã phát hiện ra Thiên Chúa, nghĩa là Pháp, nghĩa là quy luật vận hành
của vũ trụ trời đất, và họ không biết diễn tả như thế nào nên họ gọi là Thiên
Chúa, và họ hình dung Thiên Chúa có những quyền năng này nọ hay Thiên Chúa làm
điều này điều nọ. Thật ra Thiên Chúa chính là quy luật vận hành của trời đất.
Vì đó là quy luật trời đất cho nên ngay cả Phật toàn giác cũng phải tuân thủ,
không thể đi ngược lại được.
Ví dụ, có người yêu cầu
Thích Ca chú nguyện cho người cha quá cố của mình được lên trời, thì Thích Ca
bảo người đó đem đến một túi dầu và một túi đá. Sau đó ra ao rồi thả đá và dầu
xuống nước. Theo luật của Thiên Chúa thì đá nặng nên chìm, và dầu nhẹ nên nổi.
Thích Ca nói: không ai có thể chú nguyện cho đá nổi và dầu chìm cả. Đá phải
chìm và dầu phải nổi, đó là quy luật tự nhiên, không ai, kể cả Phật toàn giác
có thể làm điều ngược lại. Cũng như người làm nhiều việc thiện thì vào thiên
đường, người làm nhiều việc ác thì vào địa ngục. Đó là luật tự nhiên, không ai
có thể làm trái lại được cả.
Hồi đó tôi có cô bạn
đạo Hindu, thờ phụng thần Krishna. Tôi có ở chung phòng với cổ. Hôm đó trời
nắng muốn chết, mới 7h sáng mà nắng đổ lửa. Cái cổ nói: Krishna ơi, hôm nay
Người làm cho trời nóng quá! Cái tự nhiên tôi nổi đóa vì nghĩ cô này mê tín dị
đoan thấy gớm luôn, tôi nói: Trời nắng là do trời nắng, chứ sao lại bảo rằng
Krishna làm cho trời nắng. Hên là cổ cũng hiền, hổng có quýnh tôi. Đối với
người tôn thờ thần Krishna thì thần Krishna tạo ra tất cả. Quan niệm này y như
quan niệm về Thiên Chúa của Do Thái, Kito và Hồi giáo. Và đó cũng là quan niệm
về Pháp của Phật giáo. Có cái gì mà không phải là Pháp. Ngay cả ông Thích ca
trước khi nhập Niết Bàn còn dặn mọi người rằng: Lấy Pháp làm thầy. Nghĩa là lấy
quy luật tuần hoàn của tự nhiên, lấy luật vận hành của vũ trụ trời đất, ra làm thầy.
Nhưng mà về sau nhiều
người đệ tử của ổng không thể hiểu được luật tuần hoàn của tự nhiên thì lấy gì
mà lấy làm thầy nên họ lấy giới làm thầy. Nói về giới cái ra thêm chuyện.
Giới luật trong đạo
Phật cũng như trong các đạo Hindu, Hồi, Kito, và Do Thái là phù hợp với điều
kiện sống, khí hậu thiên nhiên lúc ấy. Ví dụ, thời ấy, người theo đạo Hồi, đạo
Kito và Do thái sống bằng nghề du mục thì những giới luật rất nghiêm khắc ấy
cực kì phù hợp với dân du mục, với cuộc sống đổ lửa trên sa mạc hay trên vùng
đất khô cằn. Kể cả cách giết mổ để cúng tế bằng máu động vật này nọ,…. Tất cả
đều do lối sống thời ấy tạo ra nên giới luật rất phù hợp với lúc đó. Bây giờ
người ta không còn sống du mục nữa mà bắt người ta phải theo y chang thì mới có
chuyện xảy ra chớ. Cho nên do không hiểu nổi Thiên Chúa, nghĩa là quy luật tuần
hoàn của tự nhiên nên người ta phải bám chặt vào giới luật (mà thời nào thì
luật đó), vì vậy mà có tranh cãi, xung đột, và chiến tranh tôn giáo. Nếu ai
cũng lấy Pháp làm thầy, y như lời ông Thích Ca dặn trước lúc đi xa (hihi) thì
làm gì có chiến tranh. Mọi việc đều thuận theo Nhân Quả, hài hòa với tự nhiên
hết thì không có chống đối, kháng cự gì cả. Điều ấy có nghĩa là ai cũng đắc đạo
hết rồi, ai cũng thấy Thiên Chúa hết rồi thì mới vậy được. Nhưng vấn đề là tại
không thấy Thiên Chúa, không lấy Pháp làm thầy được nên mới xảy ra chuyện.
Túm lại thì các tôn
giáo được hình thành là do tập quán phong tục thời tiết khí hậu nghề nghiệp phù
hợp với khu vực ấy mà ra. Chứ Thiên Chúa, Pháp, hay Krishna,…. đều chỉ chung
một việc, đó là luật vận hành của vũ trụ trời đất. Theo luật tự nhiên (Thiên
Chúa/Pháp) thì hôm nay trời mưa nhưng mình không chịu theo tự nhiên, trong giới
luật ghi là phải nắng cho nên mình ép mình cho nắng. Vậy là mình làm trái luật
trời (Thiên Chúa/Pháp), ngược tự nhiên rồi nhưng mình lại tự hào là mình là
người giữ giới luật. Thế mới lạ chớ.
Cho nên giờ ai bảo theo
tôn giáo nào thì tôi cũng theo hết, bởi vì Thiên Chúa (luật tuần hoàn của vũ
trụ) thì cũng chỉ có một thôi, cho nên theo tôn giáo nào cũng là theo quy luật
tuần hoàn ấy, có gì đâu mà khác biệt.
Túm lại thì ai theo quy luật tuần hoàn của vũ
trụ thì đó là người của mọi tôn giáo. Cứ nơi nào có tôn giáo nào thì theo, qua
nơi khác thì theo tôn giáo khác. Vậy là quá đơn giản, khỏi chống cự, khỏi làm
cảm tử quân tử vì đạo, khỏi bảo vệ, tôn thờ bất cứ điều gì. Quy luật tuần hoàn
của vũ trụ thì đâu cần ai bảo vệ đâu mà đòi bảo vệ. Dù mình biết hay không
biết, thấy hay không thấy, tin hay không tin,…. thì quy luật tuần hoàn của vũ
trụ vẫn cứ vậy mà xoay vần thôi hà, đâu có liên quan đến cái biết/không biết,
thấy/không thấy, tin/không tin của ai đâu. Y như Thích Ca nói: Dù Như Lai có ra
đời hay không thì Chân Lý (Luật Tuần hoàn của vũ trụ) vẫn vậy.
Không ai thay đổi được,
không ai bảo vệ được và cũng không ai phá hủy được Chân Lý.
Cho nên ai muốn bảo vệ
gì thì cứ việc mà bảo vệ (!!!!), còn ta thì ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, ở
trong cộng đồng tôn giáo nào thì ta theo tôn giáo ấy.
P.s Người nào bám chặt vào
tôn giáo của mình mà không theo sự sắp xếp của luật vận hành của vũ trụ, thì
người đó là đi ngược lại ý Chúa rồi đó.
Ý nghĩa câu nói trong
hình là: Tất cả đều vô thường (thay đổi), chỉ có duy nhất sự vô thường là thường trụ (không thay đổi).
(Cái gì thường trụ (không thay đổi), cái ấy chính là Thiên Chúa, không bao
giờ thay đổi, không có khởi đầu cũng không có kết thúc, bất tử và toàn năng, không
có hình tướng, cũng không diễn đạt được bằng lời, người ta chỉ có thể thấy Thiên
Chúa qua các dấu hiệu mà thôi.)
Bài liên quan: Thế nào là ngoại đạo, thế nào là nội đạo?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét