Vì chúng ta không thể thấy cái thật nên phải
dùng hiện tướng để mà đánh giá/phân loại/phân biệt, rồi từ đó ghim lại sự đánh
giá ấy, nên hình thành bản ngã.
Thế nào là hiện tướng?
Ví dụ, thông qua báo chí tin tức, và cái mà
chúng ta cho rằng mình thật sự thấy thì đối với chúng ta Hồi giáo gắn liền với
man rợ và khủng bố, giết chóc và chiến tranh. Và chúng ta ghim luôn những điều
ấy vào tâm thức. Khi gặp hay nghe nói về Hồi giáo thì từ tâm thức hiện lên sự
man rợ, khủng bố, giết chóc, chiến tranh. Đó là cái tâm thức của chúng ta chứ
chẳng liên can gì đến Hồi giáo cả. Vậy túm lại, Hồi giáo có man rợ, có khủng
bố, có giết chóc, có chiến tranh không? Câu trả lời là CÓ. Hoàn toàn CÓ. Và câu
hỏi là: Vậy chúng ta có man rợ, có khủng bố, có giết chóc, có chiến tranh
không? Câu trả lời cũng là CÓ. Hoàn toàn CÓ. Vậy đâu là sự khác biệt? Sự
khác biệt là có người thể hiện những cái nhân man rợ, khủng bố, giết chóc,
chiến tranh ra cho chúng ta thấy, còn chúng ta thì chưa đủ duyên để thể hiện
những cái nhân ấy nên chúng ta ém nó lại.
Một ví dụ khác là thông qua truyền thông, sách
báo, và định kiến và cái mà chúng ta cho rằng mình thật sự thấy thì đối với
chúng ta Phật giáo gắn liền với từ bi và bác ái, tha thứ và khoan dung. Đó là
cái tâm thức của chúng ta chứ chẳng liên can gì đến Phật giáo cả. Vậy túm lại, Phật
giáo có từ bi và bác ái, tha thứ và khoan dung không? Câu trả lời là CÓ. Hoàn toàn
CÓ. Và câu hỏi là: Vậy Hồi giáo có từ bi và bác ái, tha thứ và khoan dung không?
Câu trả lời cũng là CÓ. Hoàn toàn CÓ. Vậy đâu là sự khác biệt? Sự khác
biệt là có người thể hiện những cái nhân từ bi và bác ái, tha thứ và khoan dung
ra cho chúng ta thấy, còn chúng ta thì chưa đủ duyên để thấy những cái nhân ấy
nơi những người Hồi giáo.
Đó là lý do mà khi chúng ta tiếp xúc với những
người tự xưng là Phật tử, chúng ta hay bị thất vọng, vì sự hèn hạ, bỉ ổi, tiểu
nhân, thủ đoạn,….Túm lại những tính cách được xem là bẩn thỉu được thể hiện ra.
Và khi chúng ta tiếp xúc với những người Hồi giáo thật sự chúng ta dễ bị ngạc
nhiên bởi sự trung thực, từ bi, bác ái, khoan dung, độ lượng,….Túm lại những
tính cách được xem là cao quý được thể hiện ra.
Lý do cho sự thất vọng hay ngạc nhiên là định
kiến hay còn gọi là cái ghim của chúng ta, chứ chẳng liên can gì đến tín đồ
Phật giáo hay Hồi giáo cả. Tất cả các hạt giống tốt/xấu, thiện/ác thì ai cũng được
trang bị đầy đủ, không thiếu thứ gì cả. Cho nên cái chúng ta nhìn thấy chính là
sự phản ánh tâm thức của chính chúng ta. Chúng ta muốn thấy gì thì chúng ta sẽ
thấy nấy. Cái được gọi là chúng ta muốn thấy gì chính là cái định kiến hay còn
gọi là cái ghim của chúng ta. Cái ghim của ai thì tự lo quay về mà giải quyết,
hổng liên can gì đến ngoại cảnh cả. Ngoại cảnh chính là tấm gương để cho những
cái ghim ấy có cơ hội mà lộ diện ra thôi.
Ảnh: Internet |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét